Menu

Chủ đề:
Hành trình cà phê phin

Ly cà phê phố núi

Chị bạn tôi nói rằng, Kon Tum nhỏ đến nỗi dường như người ta quen nhau hết, nhất là những người lớn tuổi, xe Sài Gòn đi Kon Tum mà nói về nhà ông nào bà nào trên đó, thì đều biết hết cả.

Cho nên, cái lần tôi phượt với lũ bạn thân đến đây, ngồi ở quán cà phê đầu ngã ba, là một lần tôi được ngạc nhiên vì người bán lẫn khách, và những người qua đường, đều chào hỏi nhau rôm rả. Tôi thấy người chăn bò lùa những con vật – tài sản của họ về chuồng trại, miệng nhoẻn cười tươi rói. Chắc ông ấy cũng muốn dừng đàn bò lại đâu đó, để tạt ngang ngồi xuống làm ly cà phê, khi ngày chưa đi khỏi

Kon Tum, dù chưa phải là vùng đất nổi tiếng về cà phê của Tây nguyên, nhưng những câu chuyện chẳng bao giờ kết thúc, dẫu ly cà phê có tắt nắng đi rồi…

Chị bạn tôi nói: ly cà phê ở Kon Tum, uống hoài không hết chuyện là vậy, em à! Ở nơi đây, người ta có thể uống cà phê lúc nào cũng được. Nó là chốn hẹn, để giải quyết rất nhiều việc. Có cô bạn của chị, ăn cơm chưa xong đã lo hối hả với mấy đứa con: "Ăn nhanh rồi đi ngủ đi, để mẹ còn đi cà phê bàn công chuyện!" Hoặc: "Mày có chuyện buồn hả, ra cà phê gặp tâm sự đi!"

Có một buổi chiều, tôi ngồi nơi quán cà phê, từ lúc mặt trời còn chiếu xiên le lói, cho đến khi tắt nắng hẳn, ly cà phê vẫn còn đó, bịn rịn mồ hôi trên thành ly, như bụi cây gần đó, đang bịn rịn vì sương xuống, nhưng những câu chuyện thì không khi nào có hồi kết. Những câu chuyện được nối dài, có thể một phần vì ly cà phê nơi đây rất đậm đà và có hương vị quyến rũ một cách hoang sơ, hòa quyện hợp lý của vị đắng đậm và ngọt thanh làm bất kỳ ai nhỡ nhấp phải ngụm đầu cũng phải chậm lại giây lát để cảm nhận cho kỹ, cho thấm trước khi đến ngụm thứ hai, thứ ba…

Chao ôi, ở cái phố núi nhỏ nhỏ kia, người ta lại gần nhau hơn, cũng vì một ly cà phê đầu ngày, hoặc cuối ngày như thế đó. Kon Tum, dù chưa phải là vùng đất nổi tiếng về cà phê của Tây nguyên, nhưng những câu chuyện chẳng bao giờ kết thúc, dẫu ly cà phê có tắt nắng đi rồi...